Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

Kế hoạch 2 - 7/2017

Chào ngày mới 17/2/2016

I. MỤC TIÊU (2/2017 - 7/2017)
- Tháng 7,8 thi toeic đạt 990 điểm
- Điểm mỗi môn học đạt 4.0
- Đạt mốc 45 kg
- Chăm chút, rèn luyện kỹ năng, ngoại ngữ, ngoại hình hè đi làm thêm thử thách bản thân

II. THỰC HIỆN
- Nghe > 2h tiếng anh / ngày
- Hoàn thành ít nhất 1 unit trên tiếng anh 123
- Tập bài thể dục buổi sáng và chạy bộ công viên ít nhất 4 buổi / tuần
- 1 tuần 1 cuốn sách
- Hoàn thành sớm bài tập về nhà và đọc trước bài mới các môn học trên trường


Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Tự truyện ngẫu hứng

Vừa rồi tôi có đọc được status của 1 bạn gái cùng lớp-bạn tên Mai kể về những trải nghiệm lần đầu tiên của bạn ấy: lần đầu tiên được ngồi ô tô riêng, có tài xế riêng, lần đầu tiên được đi thăm nhà máy, lần đầu tiên được tiếp xúc trò chuyện với anh chị người nhật, người trung nhiều đến vậy, ... những điều đó có được từ việc lần đầu tiên làm thông dịch viên tiếng Anh. Sau đi đọc xong status ấy, tôi đã like không chần chừ, trong lòng có chút ghen tị, có ngưỡng mộ, có nảy sinh niềm mong chờ với bản thân, khao khát khám phá trỗi dậy.
Bạn hỏi trình độ tiếng anh của tôi hiện giờ thế nào ư? Không khác gì con số 0 là mấy, có chập chững đi vài bước rồi đứng yên tại chỗ, có nhích 1 chút rồi lại dừng 1 quãng dài bất tận. Luôn biết tiếng anh vô cùng quan trọng, nhưng đó chỉ là lý thuyết suông. Đến nay thấy bạn bè đi đây đi đó, làm những công việc thú vị, gặp những con người thú vị,.. tất cả đều liên quan tới tiếng anh. Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội được trải nghiệm. Nay không thể chậm trễ được nữa, cần gắng sức rất nhiều, gấp đôi gấp ba để đuổi kịp các bạn.
Tôi ngẫm về những thời gian đã qua, trước đây tôi rất tự ti về thân hình mập ú của mình. Với thân hình quá khổ, tôi còn không muốn ra đường, không dám soi gương, không dám thử quần áo, sợ thất vọng nó sẽ không vừa, không đẹp, đi đường gặp người lạ, thấy họ nhìn mình thì thầm với nhau, trong tôi lại vang lên câu nói: "CON NÀY BÉO THẾ". Cũng đã rất nhiều người chê này chê nọ.
Tôi rất tự ti, không dám chụp ảnh vì sợ lên ảnh xấu, khi nhìn vào bức ảnh giống như việc soi gương thấy được bản thân xấu xí của mình. Vì vậy có đi chơi tôi cũng chỉ chụp 1 vài bức ảnh cho có lệ. Một ngày nọ đứa bạn đăng ảnh chụp chung với tôi lên facebook. Những comment liên tiếp khen bạn tôi xinh, dễ thương, rồi có comment hỏi đứa béo đứng cạnh nó là ai. Tim tôi đau nhói, lòng tự trọng trỗi dậy. Tôi đã tự nhủ, mình béo, mình xấu, mình bị người ta coi thường, mình phải giảm cân thôi.
Vậy là tôi bước vào công cuộc giảm cân, ăn ít đi, tập thể dục thật nhiều,... và tìm đến web thể hình, đọc những chia sẻ của người đi trước, tìm đến những tấm gương đã giảm cân thành công. Tôi cũng biết được cách giảm cân lowcarb, những bài tập fitness cường độ nặng. Và tôi cũng đã nhịn bữa tối, bữa trưa có hôm chỉ ăn nửa cái bánh mì. Giờ nghĩ lại, đó là một sự nỗ lực phi thường, cũng ngốc nghếch. May mắn là sức khỏe không ảnh hưởng mấy vì tôi không nhịn ăn quá nhiều và do đó kết thúc đời học sinh, tôi không giảm được cân nào, hơn thế còn tăng cân. Người ta gọi là thùng phi di động, đến lúc có thể lăn được rồi. :v
Còn tiếp....
5/2/2016

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2016

Ngẫm

Mình vừa có cuộc tranh luận nảy lửa với bố mẹ. Căn bản m không ưa làm việc nhà, chỉ làm khi có cảm hứng, nhất là khi tâm trạng tốt. Nhưng đặc biệt ghét bị sai cái này sai làm cái kia, dù mình đang chuẩn bị bắt tay vào công cuộc dọn dẹp mà chỉ cần mẹ lên tiếng mày đi làm cái này cái kia cho tao là mình đổi ý không muốn làm liền. Đó có thể gọi là tư tưởng làm ngược ý người lớn, haiz. Nghe nói tuổi nổi loạn thường rất bướng và hay làm ngược ý người lớn như vậy. Cơ mà giờ mình đã 22 tuổi rồi, chả biết làm sao, vẫn đang tuổi lớn, tuổi khẳng định bản thân, lòng tự tôn cao ngất trời. :v
Mình ngẫm ra sự đời, tiền bạc chi phối rất nhiều. Trước nay mọi người thường nói tiền bạc không mua được tình cảm, tình yêu chân chính không liên quan tới tiền bạc, danh vọng... vân vân và mây mây.
Những người phát biểu những định lý kinh hoàng ấy thường là người không có tiền, có lòng ghen ghét đố kỵ với những người giàu có.
Thử tưởng tượng một gia đình luôn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, ngày tết không những không phải ngày vui mà còn là một chuỗi ngày sống trong mệt mỏi, lo toan, suy tính chi tiêu cho bộn bề việc nào sắm đồ tết, đồ biếu sếp, tiền mừng tuổi, tiền mua gà, mua giò,... vân vân và mây mây, nhiều gấp trăm lần ngày thường và với khoản tiền eo hẹp. Khi ấy liệu ai còn vui tươi cười đùa thoải mái được, phải chăng là những đứa bé miệng còn hơi sữa chưa lo nghĩ sự đời. Rồi con người ta hậm hực cáu gắt. Đúc kết lại tất cả đang bị tiền chi phối.
Ngược lại đối với những người có tiền, tết lại là dịp họ nghỉ ngơi, đi du lịch, chơi bời, thư giãn sau những tháng ngày trước bận rộn kiếm tiền. Đâu đâu cũng rộn ràng tiếng cười, sự thích thú, niềm lạc quan, yêu đời.
Càng lớn càng thấm thía. Tiền bạc vẫn là nguyên nhân cơ bản của mọi vấn đề. Thiết nghĩ nó vô cùng quan trọng. Mà để đạt tới mục tiêu ăn tiêu không lo nghĩ, thích làm gì thì làm, không cần suốt ngày nấu cơm, quét dọn nhà, dành thời gian để hưởng thụ, để khám phá, để trau dồi kiến thức, để tiền lại đẻ ra tiền; mình cần kiếm được thật nhiều tiền. Nhiều là bao nhiêu? Thừa đủ để làm những việc như vậy. Do đó, thân là sinh viên, mình cần có một nền tảng tốt để bước vào đời. Có 3 chìa khóa dẫn tới con đường hạnh phúc là tin học, tiếng anh, kỹ năng mềm. Khi 3 thứ trên đều tốt, mình có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn trong phạm vi đạo đức.