Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Những bài học nhận được sau khi xem phim One Piece

Ban đầu mới nhìn thấy mọi người tag "#one piece" trên face, rồi hội những người thích one piece, lượt like, share, comment rất nhiều mình cứ ngỡ one piece là bánh chocopie. Không ngờ loại bánh ngọt này lại được yêu thích đến như vậy, cũng ngờ ngợ, thấy điêu điêu nhưng do đầu óc giản đơn nên mặc kệ cũng chả tìm hiểu cách nghĩ của mình là đúng hay sai, cho qua luôn. :v
Đến cái lần đọc được status của một đứa bạn trên face chia sẻ ảnh hai chị em đang cùng xem one piece. À, cái tên phim nghe quen quen, lúc này mình mới lên mạng search, hóa ra anime. Sặc, trước cứ nghĩ bánh chocopie cơ, tại tên cũng giông giống nhau, haha.
Rồi con Dương tới nhà mình, nó tiêm nhiễm vào đầu óc mình toàn thứ kiểu như là: xem one piece đi hay lắm, ý nghĩa lắm, bla bla. Cũng dự định xem, cơ mà xem được mấy tập đầu nản, bỏ, xong lại xem tiếp, lại nản, bỏ, xem tiếp tới đoạn Luffy cùng Zô zô, Nami, Sanji đánh nhau với đối thủ nặng ký trên một hòn đảo nào đấy. Diễn biến vô cùng gay cấn, hình ảnh đẹp mắt, âm thanh sống động, tất cả khiến mình thích thú vô cùng. Có lần xem liền gần trăm tập. Từ con số 0 để tới tập 533 hiện nay là một quá trình gian khổ, thú vị có, nản có, vui có, buồn có, cười có, nước mắt cũng không ít. Qua những tập phim cũng nhận ra vô số điều về con người, về tình bạn, về cuộc sống.
Hôm trước xem tới đoạn cả nhóm hải tặc mũ rơm gồm 9 thành viên: Luffy, Zozo, Sanji, Nami, Robin, Usopp, Chopper, Franky và cuối cùng là Brook bị ông Kuma-thất vũ hải chia cắt, cho mỗi người bay tới một đảo. Giờ mới nhận ra có tổng cộng 9 thành viên, đúng con số 9 hoàn mỹ mà mình yêu thích, chả liên quan. :v
Luffy bị đưa tới đảo phụ nữ, ở đây gặp nữ hoàng Hancock. Với tính cách trẻ con, tốt bụng, không ham tài sắc của mình, Luffy đã quyến rũ được Hancock. Nàng tình nguyện giúp đỡ Luffy tới được nhà tù nơi giam giữ anh trai mình là Ace. Tình thân anh em đã bồi đắp thêm sức mạnh, sự kiên cường cho Luffy. Để di chuyển từ ngoài vào được bên trong nhà tù, rồi xuống các tầng, và tới được tầng 6, Luffy đã phải trải qua rất nhiều trận chiến ác liệt, sức suy kiệt, có lần do trúng quá nhiều độc, ngất xỉu, lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Nhờ ý chí kiên cường và lòng ham muốn nhất định phải cứu được Ace, cùng với sự giúp đỡ của đồng đội trong ngục tù, Luffy đã sống sót trở lại, vẫn hướng tới một mục đích duy nhất lúc này là cứu được anh trai của mình. Tình anh em thật thiêng liêng, khiến người ta ngưỡng mộ.
Buồn thay, khi Luffy tháo được còng tay cho Ace nhưng ngay sau đó, trong lúc chạy trốn khỏi pháp trường, Luffy đã phải tận mắt chứng kiến anh trai của mình bị giết chết. Nỗi đau tột cùng của sự mất mát, anh trai duy nhất Ace đã chết, cùng với những vết thương chằng chịt trên da thịt mà Luffy phải hứng chịu qua các trận đánh trong nhà tù, cơ thể ngất đi, ý thức bị mất đi. Đó chắc chắn là một nỗi đau đớn vô cùng, bản thân Luffy đã cố gắng rất nhiều, vượt qua giới hạn của bản thân để giữ cho mình tỉnh táo vì mục đích cứu anh trai Ace. Nhưng lúc này, việc Ace chết đi, Luffy như mất tất cả, ý nghĩ lúc tỉnh dậy sau đó là chết đi và tự trách mình kém cỏi không cứu được Ace. Luffy điên cuồng, mất đi lý trí, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh cuối cùng về cái chết của Ace. Cả thế giới dường như sụp đổ. Tưởng chừng đến thế là hết.
Nhưng một con người kiên cường đến thế, sao có thể gục ngã dễ dàng như vậy. Người bạn tốt đã khiến Luffy hiểu ra mình vẫn cần sống mà đạt được ước mơ trở thành vua hải tặc, và ước mơ đó sẽ được thực hiện cùng những người bạn kia của mình. Đó là Zozo, là Sanji, là Nami, là Chopper, là Robin, là Usopp, là Pranky và là Brook. Những người bạn tốt đã sát cánh cùng Luffy qua các trận chiến sinh tử, vui buồn cùng có nhau, cùng giúp đỡ, không bao giờ sợ chết mà bỏ mặc đối phương. Tình bạn thật đáng khâm phục. Chợt nghĩ đến bản thân mình. Những người xung quanh mình, bạn bè của mình. Mình cũng đang có những người bạn như vậy, chơi với nhau không toan tính, thỉnh thoảng giẫn dỗi rồi lại làm lành. Thực sự mình rất may mắn, hì.
Cuộc sống đôi khi có những người yêu thương mình mất đi, tim rất đau, tuy nhiên bản thân vẫn cần sống, sống cho thật tốt vì vẫn còn người khác luôn dành tình cảm, tình yêu vô điều kiện cho mình. Cuộc sống là bể khổ, cần mạnh mẽ, luôn lạc quan trước mọi tình huống, và trở thành một người hạnh phúc, đem niềm vui đến cho mọi người.

Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2016

Buổi prom 4/3/2016 tổ chức nhân ngày CU day 6/4

Mình muốn lưu giữ lại kỷ niệm về buổi tối hôm nay nhân lúc cảm xúc còn đang dào dạt, hì hì.
Trước hết mình muốn review lại những lần đầu tiên trong ngày hôm nay: lần đầu tiên mình tham dự một buổi prom, cũng là lần đầu tiên mặc váy đi chơi, lần đầu tiên dám ngỏ lời nhờ một bạn nam trong lớp đèo về, không phải gần nhà mình nhất, cũng không phải bạn quá quen. ^ ^ À còn có lần đầu tiên make up, hế hế, tuy không khác là mấy, vẫn ngố như thường. :v
Nói một chút về buổi prom. Nó được lên kế hoạch khoảng một tháng trước do mấy bạn gái năng động trong lớp lên ý tưởng và triển khai, phân chia công việc khá là ok. Mình chả có tài cán gì nên chắc chắn trong team trang trí rồi, hì hì. Chủ nhật tuần trước ngày 27/3, lũ con gái đồng loạt thay avata "Happy boy day!", mình cũng hưởng ứng phong trào, tuy nhiên hơi muộn một chút do có xích mích nho nhỏ với lão Yến. Chả là hôm ấy tới nhà lão chơi, 7 rưỡi tối đòi về sau khi rửa xong một đống bát đũa nhà lão (giỏi chưa), rồi gọi lão xuống mở cửa mà chờ mất gần nửa tiếng, thế là bực mình luôn, hế hế. Mình cũng nóng tính cơ, vậy là lúc về lý trí bị cảm xúc tri phối, khả năng tìm đường cũng giảm theo. Đi lung tung ngõ ngách thành ra lạc đường luôn, đi mãi đi mãi trong ngõ hẻm sâu hun hút cuối cùng cũng ra đường lớn, cơ mà là Trương Định, không phải con đường quen thuộc. Lại mò tiếp, cứ đi thẳng, nhìn thấy cả biển chỉ dẫn ngõ Giáp Bát, cơ mà không dám đi vào, sợ lại lạc, thế là đi thẳng tiếp. Cuối cùng cũng tới cuối Trương Định, ra Giải Phóng, gặp con đường quen thuộc về được tới nhà đã là 8h20p gì đó. Bình thường đi mất hơn 10p nay được đi vòng tròn, lại còn vào buổi tối gió mát lạnh, vi vu trên đường, vừa giảm cân, đầu óc cũng minh mẫn lại. Nhận thấy mình cư xử như vậy là rất tồi, muốn xin lỗi, hì hì, cơ mà rất nhát nên thôi. Qua buổi tham quan đường phố đêm mình đã rút ra nhiều điều và trưởng thành thêm một tí, nói chung là cũng đáng giá phết, hì hì.
Quên, lạc luôn chủ đề rồi, giờ gần 11h đêm, hức hức, mai còn học xuyên từ sáng tới trưa. :'(
Thôi cố nốt, không mai tụt cảm xúc, cơ mà giờ cũng tụt rồi đấy. :v
Hehe, thực ra hôm nay mình không định mặc váy đâu, bởi mất 2 tuần đi các shop thử các kiểu váy đến nỗi ám ảnh luôn, đi đâu cũng trực nhìn váy, váy và váy, thật là quá đáng sợ luôn ấy. Người mình thì tròn tròn, lại lùn lùn một mẩu, đã thế chân và tay cũng không được thon thả cho lắm, hết nói luôn ý. Mặc váy như thảm họa thời trang, huhu, không dám ra đường luôn. Ngày trước còn không nhét nổi người vào một chiếc váy, nay đã thăng cấp chui vừa, cơ mà mặc chả ra sao cả, như mặc giẻ lau trên người, haha. Chỗ xấu không che được, có mỗi cái ngực đẹp lại bị ỉm đi, hế hế. Lại còn lần con Hảo dẫn đi xem váy chỗ gần trường Bắc Hà. Khổ, cái quán nó ngay mặt đường, lại cửa kính nhìn thấy được hết bên trong, mình mặc váy biết chân to, không dám cởi quần ra. Thế là đủ biết sự kết hợp giữa quần bò và váy thì nó kinh khủng khiếp thế nào rồi đấy. Sau buổi thử thảm họa ấy, mình đã chốt luôn, không váy áo gì nữa, mặc bình thường. :v Chơi trội nhất hội luôn, hì hì.
Thế mà định mệnh thật lạ, hôm nay đi prom thì tối qua mình mới thử được và mua luôn được một cái váy ưng ý nhất trong đám đó, tuy giá gọi là rẻ nhất, vậy mà lại hợp với bản thân nhất. Nó phô ra cái cần phô, và giấu đi hầu hết khuyết điểm về thân thể của mình. Chiếc váy có màu hồng, bó sát, chân váy hơi xòe ra, tay lửng, cổ trắng có đính thêm cái nơ nhỏ. Váy gần tới đầu gối, tuy có chút lỗi nhỏ với chiếc váy cơ mà mình khá ưng ý, mặc lên khúc nào ra khúc nấy, kiểu vừa quyến rũ, vừa ngọt ngào, đáng yêu ấy, kaka. Tự sướng tí.
Hí hửng tìm được đồ ưng ý, qua gần nhà mua luôn một chiếc quần tất, định mua màu trắng, cơ mà không có nên đành chọn đen. Kể cũng là duyên, màu đen lại giúp chân mình trong thon hơn, mượn thêm đôi cao gót của chị Hương, đi vào nhìn tổng thể cũng không đến nỗi nào. :v
Vậy là tự tin về buổi prom rồi, cũng có háo hức, đến nỗi không ngủ được cơ.
Sáng team trang trí 8h phải có mặt ở chỗ quán cafe bể bơi bán đảo Linh Đàm, không được đến muộn. Vậy mà mình chây ì, sáng dậy giặt quần áo xong cũng gần 7 rưỡi, vẫn cố nán lại chờ nó khô rồi vắt vợi nước xong mới vác mặt ra đường. Hành trình tìm đường vô cùng gian nan, được dạo gần 1 vòng hồ Linh Đàm luôn. Khổ, dân mù đường đã đành, lại còn xem sai bản đồ Cao Linh up lên group lớp, thành ra được thể dục luôn. Gọi điện cho con Cầm hỏi đường, nó cũng chả biết, kêu mình hỏi người dân quanh đó, mình hỏi mà chả đi đến đâu cả, như cái mê cung không thấy đường ra, vừa chán vừa mệt luôn. Cuối cùng may mắn được anh chủ quán cafe tới đón. Vô quán cafe rồi, xem lại ảnh chỉ đường, mới thấm ra mình xem ngược. :v
Team trang trí làm cật lực tới hơn 12h cũng hòm hòm công việc. Mình đi xe bus nên xin về trước, ngủ nghỉ cho tốt, chuẩn bị tinh thần cho buổi tối thật là xinh đẹp, thật là rạng rỡ.
Nói về buổi prom thì cũng không có gì ấn tượng nhiều lắm đối với bản thân mình. Một người không tham dự vào các trò chơi, không có tài năng nhảy múa hay ca hát, lại không xinh đẹp nổi bật, vì vậy nó hơi chán. Tuy nhiên lại rất nhiều kỷ niệm. Bây giờ có thể không quá thú vị, nhưng sau này nhớ về nó sẽ rất là ý nghĩa, rất đáng nhớ và đó là những kỷ niệm vui trong đời sinh viên của mình.
Mình cũng đã xinh đẹp hơn, cũng đã tự tin hơn, chụp hình cũng nhiều hơn, nói năng cũng lưu loát hơn và cũng kết giao nhiều bạn bè hơn. Vậy là vẫn đang tiến lên theo đúng con đường mình đã chọn, vậy là tốt rồi.
Tuy có chút gen tị, nhưng cũng phải tỏ lòng ngưỡng mộ với mấy bạn nữ trong lớp mình, xinh đẹp, còn học giỏi, còn có tài nữa chứ, huhu, nhìn lại bản thân mình, khóc không ra nước mắt luôn, tự ti vãi chưởng.
Cơ mà đời ai biết được đấy, tài năng của mình ẩn dật, sau này mới được khai phá, thành chói sáng luôn ấy chớ, kaka.
Một điều mình nhận ra trong buổi prom, từ lúc chơi trò chơi xong, mọi người đi chụp ảnh, lúc này mới gặp thằng Hoàng và đốp chát với nó vài câu, mình nhận ra nó đang cản trở con đường hạnh phúc của mình. Nó hay trêu đùa, và có những hành động gây hiểu nhầm. Người ngoài nhìn vào nghĩ bọn mình rất thân thiết, có bạn còn nghĩ hai đứa thích nhau cũng nên, cơ mà sự thực nó không phải thế, sự thực vô cùng phũ phàng. Mình chả dám nhờ vả gì nó, sợ bị từ chối, cũng chả trò chuyện theo đúng nghĩa, không đi chơi với nhau, cũng không chia sẻ bất cứ vấn đề gì của đối phương. Vì vậy mà nhà nó tuy khá gần nhà mình, nhưng mình không đi nhờ xe nó lần nào được, hì hì. Do đó nên có chuyện tối nay tan tiệc về cùng bạn Huy, cùng quê, cũng hiền hiền, tốt bụng, đưa về tới tận cổng luôn. Quý bạn đó ghê.
Thôi giờ hơn 11 rưỡi đêm, cũng phải tắt đèn đi ngủ đây. Mai đọc lại sẽ sửa bài sau, chắc viết hơi lủng củng tí. :v