Thứ Năm, 16 tháng 6, 2016

Chuyên mục: Tuổi học trò đáng nhớ/ Vụ cá cược

Cái năm mà lũ bọn tôi rậm rịch ôn thi đại học - 2013, thời điểm internet bùng nổ, nhà nhà người người chơi yahoo, chat webcam, tìm bạn qua mạng thông qua các ứng dụng phổ biến khác như ola, zing me và đặc biệt là facebook. Lúc bấy giờ smart phone còn chưa phổ biến, ai có di động bàn phím qwerty cũng đã được coi là nhà có điều kiện, chịu chơi ở khu phố chúng tôi. Điện thoại vào bằng mạng 2G khá là ì ạch, đọc tin tức thì load vài phút mới được một trang. Tuy nhiên tính kiên nhẫn của bọn tôi là vô cùng tốt. Minh chứng là vừa tan học, về tới nhà là cả lũ, đứa cắm mặt vào điện thoại, đứa ôm rịt cái máy tính để bàn vào face chát chít, hóng dân tình thế thái, đăng status câu like vô cùng rầm rộ... Ai cũng như kiểu con nghiện face, không dứt ra được.
Khổ cái đang đợt ôn thi đại học, năn nỉ làm lũng bố mẹ mua máy tính phục vụ cho mục đích học tập, hứa hẹn các kiểu nào là có máy tính, con sẽ học tập chăm chỉ hơn, trên đó nhiều tài liệu lắm, ôn hết kiểu gì cũng trúng; có máy tính con sẽ ngày ngày lên mạng tự học tiếng anh; còn học gõ bàn phím nữa, tin học bây giờ quan trọng lắm... Nói chung viễn cảnh con cái vẽ ra cho phụ huynh bao giờ cũng vô cùng tươi đẹp. Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng. Bảo sẽ lên mạng tải đề thi thử của các trường danh tiếng về để làm. Vậy mà vừa bật máy tính lên, việc đầu tiên làm là check face. Định thư giãn tí xíu rồi mới có tinh thần học. Đọc status các bạn than thở, vào chém gió an ủi mấy câu, đưa đẩy qua lại, rồi inbox con bạn thân kể mấy chuyện tào lao. Trên lớp suốt ngày nhìn mặt nhau, về vẫn kiếm được chuyện để nói, phải công nhận lũ học sinh là cái bọn lắm chuyện, hay hóng hớt vô cùng. Vào face có tí xíu mà vừa nhìn sang đồng hồ, ngã ngửa, đã tới nửa đêm. Lại tự nhủ, thôi muộn rồi, mai học. Ngủ sớm tốt cho sức khỏe, sức khỏe mới là nhất.
Tình trạng như trên xảy ra với hầu hết bọn tôi, những học sinh đang chuẩn bị cho một kỳ thi vô cùng quan trọng, đánh dấu bước ngoặt của cuộc đời. Điều này rất đáng báo động!
Bọn tôi tuy cũng biết nếu tình trạng này kéo dài, việc trượt đại học là không thể tránh khỏi. Nhưng nói thì dễ, bỏ face lại là chuyện vô cùng khó khăn. Làm được việc này chắc hẳn là ai phải có ý chí quyết tâm cao lắm. Sau ngày đêm vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi với con bạn thân - Nhung Sao đã nghĩ ra được một sáng kiến giúp ích cho hai đứa, bỏ được face và dồn tâm trí cho việc ôn thi đại học.
Nghĩ xong làm liền. Tôi phụ trách việc thảo ra bản cam kết với nội dung như sau:
"Bên A: Trần Thị Thu Hoa                  
Bên B: Trần Thị Nhung
Chúng tôi xin hứa sẽ không lên face trong vòng 2 tháng ôn thi đại học này.
Nếu không thực hiện đúng lời hứa sẽ phải chịu hành phạt như sau: Phải đi tỏ tình với bạn Cường lớp tin dưới sự chứng kiến của mọi người xung quanh, tỏ tình xong không được chạy đi luôn mà phải đứng lại xem xét biểu hiện của đối phương khi bất ngờ được tỏ tình rồi về kể lại một cách sinh động cho bên A/bên B.
Lưu ý: Nếu ai không thực hiện theo đúng bản cam kết sẽ bị nguyền rủa thi trượt đại học.
Ký tên: 
Bên A: Hoa   
Bên B: Nhung"
Thời bấy giờ, lũ chúng tôi vô cùng nhát gan, không được bạo như giới trẻ 10x hiện nay. Việc đi tỏ tình người khác là vô cùng khó khăn, hơn nữa lại dưới sự chứng kiến của diễn viên quần chúng thì thật là đáng sợ. Người này kể với người kia, chả mấy chốc thành người nổi tiếng cũng nên, đi đâu cũng được săn đón, chỉ trỏ: "Ê m ơi, cái con vừa sang lớp 12 tin tỏ tình hôm trước kìa." "Đâu, đâu, để tao xem mặt nó cái nào."
Sau khi bản cam kết được ban hành, tôi và con Sao có tinh thần học tập hẳn lên, quyết tâm hừng hực, khí thế ngút trời. Ngày ngày không vào face, thời gian tương đối nhiều, tinh thần vô cùng sảng khoái. Không phải đêm nào cũng mơ mình trượt đại học như trước kia nữa. Tuy nhiên, có những lúc nghe bạn bè kể chuyện lên face này nọ, đọc được tin hay lắm, nhiều thứ thú vị lắm, bản thân cũng thèm, cũng muốn vô lắm, nhưng lại nghĩ tới bản cam kết với hình thức phạt không thể yêu thương nổi kia thì lại kìm lòng được, thất thểu mở sách ra học tiếp.
1 tháng trôi qua chậm rãi, tôi cũng đã quen với việc không lên face hàng ngày. Mọi thứ tưởng chừng đã đi vào quỹ đạo. Bởi nghĩ tới hình phạt đáng sợ kia, chắc hẳn tôi và con Nhung sao đều không dám vi phạm mà ngoan ngoãn với cuộc sống nói không với mạng xã hội.
Vậy mà chỉ còn có vài tuần trước khi thi, con Nhung dở chứng, nửa đêm nhắn tin cho tôi kêu nó không chịu được nữa. Tôi khuyên nhủ các kiểu, bảo nó cố gắng qua một thời gian ngắn xíu nữa thôi, thi xong là thoải mái được lên face rồi. Vậy nhưng nó đã không giữ được bản thân mà trót phạm quy và giờ thì nó xin chịu hình phạt như đã hứa.
Tôi khá bất ngờ, con này trông thế mà kém cỏi ghê, thôi được trò hay để xem rồi. Ai dè con bé cũng nhát, mình kêu đi tỏ tình nhớ quay lại cho mình xem làm bằng chứng. Nó lại không, đơn phương đi tỏ tình với bạn Cường, mà chả có ai chứng kiến hết trơn, video cũng không quay lại cho người ta xem.
Mình thì được nghe nó kể lại. Hôm ấy là ngày đẹp trời, gió thổi hiu hiu. Nàng ta lấy hết can đảm tới nhà bạn Cường. Bấm chuông đứng chờ cửa, nghe bảo hồi hộp lắm. Đợi một lúc thì có người ra mở, đen cho nàng ta không phải đối tượng tỏ tình mà là mẹ Cường. Cô ấy kêu: "Cháu là bạn Cường à, vào nhà đợi nó một chút, nó đang tắm". Con bé rụt rè: "Thôi cháu đứng đợi Cường ngoài này cũng được ạ". Một lúc sau, cửa mở, Cường ra, con Sao vội lấy lý do tới để mượn sách. Chắc run quá không dám tỏ tình luôn. :v
Thế mà bạn Cường cũng tin, tốt bụng chạy vào nhà lấy sách cho con Nhung mượn. Vừa ra tới nơi thì con Nhung đã hét lên: "Tớ thích cậu!" xong cong đít chạy mất luôn. Mình hỏi biểu hiện của bạn Cường lúc ấy ra sao, thì nó kêu, lúc ấy nói xong xấu hổ lướt luôn còn lẹ, chứ đứng đấy chờ xem phản ứng của nó thì ê mặt à. Mình nghe xong cười đau cả bụng. Vậy là con bé cũng được một kỷ niệm nhớ đời. Lần đầu tiên đi tỏ tình với giai, còn không thèm ở lại xem bạn ấy đồng ý hay không đã chạy mất hút, chết thật. Không biết giờ gặp lại bạn Cường, nó còn nhớ hai đứa quậy bọn mình không. Nếu có dịp nói chuyện lại, mình nhất định đem chuyện con Nhung tỏ tình hụt ra để đôi bên tâm tình. :v

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2016

Quá tin tưởng vào bản thân đôi khi cũng không tốt

Trước cứ nghĩ mình cũng tàm tạm tiếng anh. Lúc bạn bè rủ nhau đi học trung tâm này trung tâm kia, mình vẫn bình chân như vại. Tự hào, cấp 2 cũng có gọi là học được tiếng anh thuộc top của lớp, được thầy cô bạn bè khen ngợi. Cũng được chọn đi thi tỉnh nhưng lại bỏ tiếng anh để theo toán. 
Ngày ấy tiếng anh ở quê vẫn còn chưa được chú trọng, mình học tàm tạm, lại được bạn bè tung hô quá sự thật nên vẫn lầm tưởng bản thân giỏi lắm. Thời thế thay đổi, tiếng anh lên ngôi, có khi còn được coi trọng hơn cả toán, cả văn. Bỏ tiếng anh lâu như vậy, 3 năm đại học trôi qua, có đi học khóa giao tiếp, cũng có tự học chút chút, cứ nghĩ mình thi thì cũng tầm phải được 450, 500 toeic rồi. Bây giờ học thì mục tiêu phải hơn 900 toeic trong tầm tay. Nghe kể bạn bè thi được 700, 800 mình thấy tầm phào quá. 
Vậy mà giờ thi thử mới biết rõ thực lực của bản thân. Một chữ yếu. Đã yếu lại còn lười, vậy là việc quá tự tin vào bản thân cũng không tốt. Tự tin trong khi thực lực không đủ sẽ dẫn đến những hành động sai lầm tạo ra những kết quả vượt ngoài sự mong đợi, tất nhiên là theo chiều hướng xấu rồi. 
May mắn thay, tuy hơi muộn nhưng mình cũng đã nhận ra bản thân, cái lực nội tại quá kém, cần nỗ lực rất nhiều. à mà thôi học đây, nói nhiều cũng không có ích gì. Quan trọng là hành động.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2016

Buổi học đầu tiên của kỳ hè năm 3/ nông nghiệp - đầu tư

06/06/2016
Hôm nay là buổi nhập môn kinh tế nông nghiệp lẫn kinh tế đầu tư, gặp thầy mới, bạn mới có nhiều thứ hay ho. Tiết 1-2 bảy giờ vào mà tận 7h24 thầy mới tới dạy. Vừa bước vào lớp thầy nông nghiệp vội xin lỗi "tôi tới muộn vì nhầm sang giảng đường E". Thế quái nào nhầm giảng đường thôi mà tới muộn gần 30p. Hehe, cơ mà có muộn 45p cũng chả ai trách thầy, chuyện quá thường rồi. :v
Mình thì ngồi ngay bàn đầu tiên cùng với Diệu Anh và Huyền (2 bạn trâu bò của lớp, thường xuyên giành học bổng các kỳ), do không thân được như con Hảo nên ít trò chuyện. Có giao lưu trong khi đợi thầy tới, còn một khi thầy đã tới là tuyệt đối tập trung học tập, chăm chú lắng nghe thầy giảng. Vì ngồi bàn đầu nên có lợi thế ngắm rõ được dung nhan thầy nông nghiệp, tên Hoàng Mạnh Hùng, tiến sĩ nông nghiệp thì phải. Ấn tượng luôn cái nhìn đầu tiên! Đập vào mắt mình là cái mũi vô cùng "quyến rũ" của thầy, làm mình nhớ ngay tới cái mũi sư tử của thầy Thế dạy hóa trường chuyên Hưng Yên mà mình học ngày trước. Phải nói quả mũi vô cùng ấn tượng, điểm nhấn của khuôn mặt luôn. Nó to, hơi tẹt, và hếch lên một cách đầy cao ngạo. :D. Phải khẳng định là nhìn cái mũi của thầy một lần là nhớ mãi không quên, hehe. 
Nghe kể thì thầy từng làm trong bộ nông nghiệp, có vẻ là người có tài, có thực lực, tiền đồ rộng mở. Kiểu tuổi trẻ tài cao ấy. Ừm, liên hệ với cái mũi của thầy thì có thể suy luận thế này. Những người có chiếc mũi đặc biệt như vậy thường rất giỏi, rất giàu, thầy Thế cũng là một minh chứng cho suy luận này. Có khi sau mình tìm người có mũi sư tử để lấy làm chồng để hưởng ké phúc chồng kể cũng được. :v
Còn về môn học, kinh tế nông nghiệp thì nội dung không có gì đặc biệt và mới mẻ.
Môn nông nghiệp kết thúc lúc 8 rưỡi, tới tiết 4-5 mới đến môn tiếp theo là kinh tế đầu tư. Trống tiết 3 định lên thư viện đọc sách để cái tâm hồn đen tối của mình được khai sáng một tí. Vậy mà thế quái nào thư viện lại đóng của hôm nay. Cơ mà trong cái rủi có cái may, gặp ngay người quen ở đấy, cũng lên thư viện, cũng hụt vì thư viện đóng cửa, có con Hoa, vs con bé niền răng mình quen hôm thi olympic triết.
Ngồi chém gió một lúc ngoài ghế đá, lại biết được thêm sự trùng hợp hay ho, bé niềng răng cũng học kinh tế đầu tư cùng lớp với mình, cơ mà là học ké, tổ hợp này nó học rồi. Hí hửng tìm được bạn đồng hành, rủ con bé lên phòng 504 nhà D ngồi chém gió cho mát. Cứ ngỡ nhà D sẽ có điều hòa, vậy mà đời không như mơ, điều hòa thì có đấy, cơ mà hỏng. Điều buồn cười là phòng 504 là phòng duy nhất trong nhà D bị hỏng điều hòa. Phải nói hôm nay vô cùng nhiều thứ trùng hợp. Thêm nữa là cái bạn nam học cùng kinh tế nông nghiệp cao to trắng trẻo hụt chức lớp trưởng nông nghiệp lại học cùng lớp đầu tư với mình, à có cả huyền với con Vũ Yến cũng cùng lớp nữa. (Vũ Yến thì biết trước rồi cơ mà Huyền thì không).
Hơn 10h thì thầy vào lớp, chưa kịp nhìn kỹ, em bên cạnh đã thốt lên: "Thầy cute thế", hé hé, nhìn kỹ, cũng được, hay đây, lâu lắm mới được học thầy trẻ, mà còn đẹp giai nữa, phấn khích dâng trào. :v
Tên thầy là Lê Quang Anh, có cách nói chuyện khá gần gũi, lôi cuốn. Vào bài thầy có giới thiệu cuốn sách: "Ngày xưa có một con bò" - Camilo Cruz và hỏi cả lớp xem ai đã từng đọc cuốn này chưa, nhìn mòn mắt mới thấy một cánh tay giơ lên. Thầy hỏi bạn đó câu chuyện nói về vấn đề gì, bạn trai có thể kể lại cho cả lớp nghe không. Bạn nam ngại ngùng cất tiếng: "Thưa thầy, em đọc lâu rồi nên không nhớ." :v
Chắc chắn nhớ nhưng ngại diễn đạt lại cho các bạn trong lớp đây mà. Thầy nhận xét hùng hồn trước câu trả lời của ban nam: "Không nhớ là tốt, nhớ nhiều lại loạn lên". Một cách xử trí khá khôn khéo. Đại loại câu chuyển kể về bên trong mỗi người đều có một con bò, con bò chính là cách suy nghĩ luôn cho là mình đúng trong mọi việc. Thôi, sau mình đọc cuốn sách đó sẽ kể kỹ hơn.
Rồi dạy xong một vấn đề gì, thầy lại chốt câu: "Cái thầy vừa giảng không cần nhớ"
Cả buổi chỉ có mỗi cái này cần nhớ: Đầu tư là đánh đổi. Chấm hết. Vô cùng ngắn gọn, xúc tích, dễ nhớ. Con người văn minh, hiện đại, luôn biết cách cô đọng vấn đề nhất có thể. Cái này mình nên học hỏi.
Cuối cùng là phần tranh cử chức lớp trưởng. Cứ nghĩ giống lớp nông nghiệp vừa rồi, chả ai quan tâm muốn tranh chức. Vậy mà thầy vừa cất tiếng đã có 3 bạn nam giơ tay. Lần lượt từng người lên phát biểu để lấy phiếu bình chọn của các bạn trong lớp. Bạn đầu tiên lên là bạn nam đã đi lấy mic đầu giờ khi thầy nhờ "cả lớp", bạn tiếp theo vừa bước chân lên, em bên cạnh đã òa lên: "Đẹp trai vậy". Thấy bất ngờ vì nhỏ đó cũng mê trai dữ, cùng sở thích với mình, bảo sao nói chuyện hợp ghê. :v
Đến bạn thứ 3 lên tranh cử mình cũng không có để ý. Để chọn ra lớp trưởng thầy sẽ cho giơ tay biểu quyết, bạn nam đầu bàn lên đếm số cánh tay để tăng tính công bằng. Nhìn lên, sững người, bạn này cũng đẹp trai dữ. Hehe, lớp này tụ hợp lắm người đẹp vậy. :v. Số mình hên rồi. Lại nổi máu mê giai. Kaka nói thế thôi chứ cái đẹp là để ngắm, để tán thưởng, chứ mình có dám làm gì đâu. :v
Kết thúc buổi học đầu tiên kỳ hè năm 3 cũng khá thú vị đấy chứ. :D