Trước cứ nghĩ mình cũng tàm tạm tiếng anh. Lúc bạn bè rủ nhau đi học trung tâm này trung tâm kia, mình vẫn bình chân như vại. Tự hào, cấp 2 cũng có gọi là học được tiếng anh thuộc top của lớp, được thầy cô bạn bè khen ngợi. Cũng được chọn đi thi tỉnh nhưng lại bỏ tiếng anh để theo toán.
Ngày ấy tiếng anh ở quê vẫn còn chưa được chú trọng, mình học tàm tạm, lại được bạn bè tung hô quá sự thật nên vẫn lầm tưởng bản thân giỏi lắm. Thời thế thay đổi, tiếng anh lên ngôi, có khi còn được coi trọng hơn cả toán, cả văn. Bỏ tiếng anh lâu như vậy, 3 năm đại học trôi qua, có đi học khóa giao tiếp, cũng có tự học chút chút, cứ nghĩ mình thi thì cũng tầm phải được 450, 500 toeic rồi. Bây giờ học thì mục tiêu phải hơn 900 toeic trong tầm tay. Nghe kể bạn bè thi được 700, 800 mình thấy tầm phào quá.
Vậy mà giờ thi thử mới biết rõ thực lực của bản thân. Một chữ yếu. Đã yếu lại còn lười, vậy là việc quá tự tin vào bản thân cũng không tốt. Tự tin trong khi thực lực không đủ sẽ dẫn đến những hành động sai lầm tạo ra những kết quả vượt ngoài sự mong đợi, tất nhiên là theo chiều hướng xấu rồi.
May mắn thay, tuy hơi muộn nhưng mình cũng đã nhận ra bản thân, cái lực nội tại quá kém, cần nỗ lực rất nhiều. à mà thôi học đây, nói nhiều cũng không có ích gì. Quan trọng là hành động.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét