Sinh viên năm cuối, cũng sắp cuốn gói khỏi trường. 2 môn học cuối cùng ở trường cũng đã kết thúc được hơn tuần, buổi chụp kỷ yếu cũng vừa trôi qua được vài ngày. Bây giờ thấy cô đơn, trống trải, lạc lõng vô cùng. Cảm giác không có phương hướng, sương mù giăng khắp nơi, không nhìn thấy đường đi. Bao nhiêu dự định từ thời học sinh, lên đại học mình sẽ tham gia cái này, đi làm cái kia, xây dựng những mối quan hệ, còn cả trải nghiệm cảm giác yêu thời sinh viên nữa. Năm nhất, năm 2, rồi năm 3 trôi đi cũng không có cảm xúc với trường với lớp lắm. Cứ nghĩ giống như 3 năm cấp 3, học với nhau, ngày tốt nghiệp cứ thế chia tay, hơi lạ lẫm chút xíu, sau thời gian ngắn rồi cũng quen cảnh không còn ngày ngày hục mặt đạp xe 6, 7 cây số tới trường nữa.
Năm nhất đại học nhớ bạn cấp 3 kinh khủng, lũ bạn bàn mình gồm con Nhung, con Gà, bàn trên có Thắng, Cương, với bạn gì tự dưng mình quên tên mất tiêu, haiz, lại căn bệnh mất trí nhớ tạm thời, hehe. Hôm nào tới lớp cũng í ới gọi nhau, chém gió, trêu trọc, vui kinh khủng. Lúc chia tay lên Hà Nội học đại học cũng không có cảm xúc gì mấy. Đến khi vào trường mới được 1 thời gian, cố gắng làm quen bạn mới, nhưng không tìm được ai đem lại cho mình cảm giác muốn xây dựng mối quan hệ lâu dài. Thấy lạc lõng, muốn quay trở lại thời học sinh, ngày ngày chém gió, ngày ngày cười đùa. Ở đây, chẳng ai quan tâm, chẳng ai coi trọng, chẳng ai buồn tiếp chuyện mình. Buồn.
Rồi năm nhất đại học trôi qua khá sôi động, cũng ngộ ra vài điều. Tình bạn trên đại học khó lắm, người đẹp luôn được ưu tiên, xấu thường bị hắt hủi rõ ra mặt luôn. Đời không đẹp như đã từng tưởng tượng.
Năm hai trôi qua nhạt nhẽo, thêm vài mối quan hệ bạn bè, thân thiết hơn chút xíu. Nhưng vẫn luôn có một rào cản vô hình với nhau. Cứ nghĩ rồi 4 năm đại học trôi qua, cũng chẳng có bạn thân nào, những lúc vui, lúc buồn, lúc cần giúp đỡ, cứ tự bản thân mình là được. Đã cố gắng kết bạn, mở lòng mình, giờ muốn buông xuôi. Cứ mặc kệ nó đi, không bạn thân đại học thì thôi vậy. Dù sao nó khá xa xỉ.
Sự kiện chia chuyên ngành ở năm 2 đã gắn kết những con người không quá thân quen lại với nhau. Ban đầu là mình với con Hảo, rồi thằng Hoàng, rồi con Cầm, cuối cùng là bọn bàn 2: Hà, Đan, Dung, Mai sờ kai, với Thảo nữa.
Phải mất một thời gian rất dài để thân với con Hảo, thêm một thời gian nữa với con Cầm và thằng Hoàng. Và cuối cùng là bàn dưới. Thực sự sau 4 năm đại học đã rút ra được kết luận, để thân nhau cần khoảng thời gian tương đối. Tầm 2,3 năm gì đó. Đến nay thì cũng khá sâu, tình bạn giữa mình và con Hảo. Càng quen càng thấy nó tốt bụng kinh khủng. Cũng quý tính hướng ngoại của con Đan, con Cầm, thích tính thẳng thắn của con Hà, tính dịu dàng nhã nhặn của Mai, của Dung, sự cá tính của Thảo và cả sự hiểu biết sâu rộng của thằng Hoàng. Tuy mãi tận năm 3 mình mới nhớ hết được tên bọn nó. Nhưng những ký ức sẽ mãi theo mình suốt cuộc đời. Có thể quên tên những hình ảnh này mình sẽ vẫn mãi nhớ.
Hơi tiếc vì không được chụp riêng với từng đứa trong nhóm, nhưng cũng có vài ảnh chụp chung bàn 1 và bàn 2 với nhau. Vậy là khá thỏa mãn rồi. Mặt mũi bọn nó thì mình không sợ quên, chỉ sợ quên tên thôi, hehe.
Tình bạn thời sinh viên có vẻ là sâu đậm nhất từ trước đến nay của mình, nhiều cảm xúc nhất, thấy yêu quý bọn nó nhiều nhất, tiếc nuối khi phải chia tay. Nhưng rồi cũng sẽ đến.
Nếu có cơ hội bàn 1 và bàn 2 sẽ lại tụ tập tiếp. Tuy không phải nhóm thân nhất, vui nhất, nhưng mình thấy ý nghĩa nhất trong quãng đời sinh viên của mình.
Nhớ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét