Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Phỏng vấn Topica (07/12/2016)

     Đây là lần thứ 2 mình đi phỏng vấn Topica, đều cho vị trí telesales của Edumall. 
     Lần thứ nhất đi với tâm lý đi cho biết, khá hời hợt. Không chuẩn bị chút kiến thức nào về công ty, về sản phẩm của công ty hay về vị trí mình ứng tuyển. Tất cả như tờ giấy trắng tinh khôi, nói trắng ra là ngu người, hehe. Vị trí này công ty nào cũng đăng tin tuyển liên tục, lương thì ăn theo sản phẩm bán ra, chỉ ngồi và gọi, thiết nghĩ một công việc khá nhàm chán, không phải tềnh yêu đích thực của đời mình. Với suy nghĩ nông cạn như vậy, đi phỏng vấn ở Topica thì chắc chắn tạch là điều tất yếu.          Nhưng bản thân vẫn nghĩ là do mình chưa "thèm" cố gắng hết sức, tự nghĩ mình giỏi lắm, trượt là do không thích, gì chứ đã thích thì cái gì cũng có thể đậu. :v
Sau chuỗi ngày dài ăn chơi lêu lổng, cái cây bám chặt ở sân trường ngót nghét gần 4 năm, sắp tới ngày bị bứt rễ vứt ra ngoài đường, tự mình bươn chải cuộc đời. Cũng ý thức được về tính nguy hiểm của hoàn cảnh hiện tại. Tiếng anh thì chưa xong; báo cáo, luận văn thực tập còn đang dang dở, lại sắp tới mấy môn thi cuối cùng. Nếu đợi mấy râu ria đó xong xuôi hết, mới có đủ tự tin đi tìm việc, chắc mình phải đợi từ ngày này sang tháng khác, đợi đến tóc rụng, còn lưa thưa vài sợi, nghĩ mà thấy ghê :v.  Vì hết lý do này đi lại có lý do khác tới, biện minh cho sự lười biếng của mình. 

     Nhân dịp tư tưởng vừa được đả thông tí xíu, Topica lại đăng tuyển vị trí telesale Edumall, mình apply vào và chờ kết quả. Chờ hoài, tưởng như CV mất tích trong biển rừng CV gửi về cho Topica. Một ngày đẹp trời nhưng mình lại đang cảm cúm, đau họng, giọng nói khàn khàn, đang chuẩn bị ra bắt xe ăn sinh nhật Dê thì có cuộc điện thoại lạ gọi tới, bắt máy, cớ ngỡ b Hương dùng máy cơ quan gọi hỏi xem đi chưa. Nghe như đúng rồi: "Em đang chuẩn bị đi đây." Thấy bên kia im im, mình cũng im theo. Sau mới ngớ người ra, bên Topica gọi điện thông báo mai đi phỏng vấn. Hehe, đang ốm cũng phấn chấn tinh thần. Tối ngày hôm ấy (thứ 3, 6/12), đi ăn lẩu xong đi xem phim "Moana", cuối cùng chụp choẹt rồi đi ăn chè, mình chẳng bỏ đồng nào, đã được nhà tài trợ vàng - Mrs Hương bao hết, hehe. Ăn chùa, không bắt trả, nhưng rồi có dịp mình sẽ trả, cơ mà vẫn thích, may mắn khi gặp được những người tốt với mình như vậy. Hehe.
     Thứ 3 gọi điện thông báo, thứ 4 mình đi phỏng vấn luôn. Hẹn 4h chiều tới, mình 4h kém 15 đã tới nơi. Lần này có chuẩn bị khá ổn kiến thức về Topica, về sản phẩm, về vị trí ứng tuyển. Cơ mà đời không như mơ, buổi phỏng vấn lần này khác hoàn toàn lần trước. Trước khi phỏng vấn cá nhân, họ đã có 1 bài giới thiệu về Topica, về sản phẩm, về văn hóa, về con người của Topica, tất tần tật bao gồm cả những thứ mình không biết về Topica. Đến giờ phỏng vấn cá nhân thì tất nhiên không có những câu hỏi ví dụ như là: "Em hiểu biết gì về Topica?"; "Em hiểu biết gì về nghề Telesale",... vân vân và mây mây những câu hỏi mình đã dự đoán trước đó đều không được hỏi, haiz.

     Mình chọn 2 chị, một là chị Lư và hai là chị Hằng để phỏng vấn vào team của họ. Chị Lư nhìn thì có vẻ dễ gần, dễ tính. Chị Lư phỏng vấn mình tầm 5p, mình chắc mẩm được vào. Vì làm CTV không nghĩ họ yêu cầu quá cao, mà tự nhận thấy bản thân cũng là một thí sinh tiềm năng. :v.
     Phỏng vấn xong chị Lư sang phòng chờ chém gió với mấy bạn. Đã nghĩ được vào chị Lư rồi, định ra về luôn, không chờ đến lượt phỏng vấn của Hằng nữa, thấy nó không cần thiết. Dù sao chị Lư cũng có vẻ khá dễ tính, khá hợp với mình. Ý nghĩ đó chợt lóe rồi tắt luôn, mất công đến, leo tận 6 tầng lầu, mệt dã cả chân, cũng phải hoàn thành buổi phỏng vấn này chứ. Vậy là chờ, chờ đến khi mọi người đã về hết còn mỗi mình mình là người cuối cùng. Vô phòng của bà Hằng, chị chém gần tắc thở luôn. Lúc giới thiệu thấy cũng không khó tính mà vô phỏng vấn như con người khác luôn. Chèn ép, đưa ra những câu hỏi hóc búa cho mình, mình gần như vào thế bí. Đến cuối cùng cũng hoàn thành buổi phỏng vấn, thiết nghĩ khả năng được chị Lư lựa chọn sẽ cao hơn. Vậy mà sáng ra thấp thỏm chờ, đến 9h cũng có thông báo mình trúng tuyển, cơ mà không như bản thân nghĩ. Mình vào team của chị Hằng, chị Lư cho mình out.
     Cũng khá may mắn, cũng nhận ra đã quá tự đề cao bản thân. Khả năng nhìn nhận, đánh giá về một con người của mình cũng chưa cao, cần luyện tập nhiều. Hơn hết là mình sẽ quyết tâm với trận chiến này, FIGHTING!



Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2016

Yên đơn phương một người

"Tôi rút cục đã biết thích một người là cảm giác như thế nào, rất muốn cho người đó biết, nhưng lại sợ anh ấy biết rồi sẽ từ chối, sợ ngay cả quan hệ hiện tại giữa hai người cũng không duy trì được. Rất muốn quên người đó, nhưng ánh mắt không thể rời xa anh ấy. Muốn đuổi theo anh ấy, nhưng khi nhìn thấy anh ấy quyết đoán cự tuyệt những cô gái chủ động theo đuổi lại không có dũng khí. Cảm giác như vậy giống như bị tra tấn vậy? Nhưng cho dù là tra tấn vẫn vui vẻ vô cùng, cảm thấy ngày nào của mình cũng tràn đầy …" 
Tôi nhận thấy mối quan hệ của tôi với Chung Nguyên, giống y như quan hệ giữa gà con và gà mái. Một con gà mái có thể có rất nhiều gà con, nhưng một con gà con lại chỉ có duy nhất một gà mái mẹ.
Ak, so sánh này có vẻ không đúng. Phải là giống như quan hệ giữa ánh trăng và ngôi sao, ảnh là trăng, tôi là sao. Ánh trăng trong mắt mọi người luôn luôn độc đáo, hấp dẫn, còn làm sao như tôi thì chỉ làm nền mà thôi.

Trích trong "Người không vào địa ngục thì ai vào" - Tửu Tiểu Thất

Thầy Khúc!!!

      Thầy Khúc Thế Anh, sinh năm 90, cựu sinh viên lớp ngân hàng 50b, khoa tài chính ngân hàng, trường đại học Kinh tế quốc dân, nay lại là giảng viên trường đại học kinh tế quốc dân. 
      Nhớ cái lần đầu tiên gặp thầy là ở đám cưới chị gái. Trước kia cũng có nghe qua mấy bà cùng phòng kể về thầy Khúc, về cái lạ, về ngôn ngữ nói chuyện khác người của thầy. Mà mấy bà còn tỏ ra không thích tính cách quái ấy chứ. Mình nghe thì biết thế, cũng không nghĩ gì nhiều. Vì chưa gặp người khác, chưa tiếp xúc, không thể đánh giá chỉ qua lời kể như vậy. Nay có dịp gặp người thật việc thật. Ấn tượng đầu tiên đã đoán được thầy là một người cvô cùng hướng ngoại. Vừa vào cổng nhà bà nội mình, gặp mình đứng đấy. Ông hỏi có phong bì không, cho anh xin mấy cái. Ở quê mình thì không có tục chủ nhà phải chuẩn bị sẵn phong bì, ai mừng thì tự chuẩn bị. Chắc ông không biết, mình đáp: "Không có anh ạ!" Cứ tưởng thế là xong, đang định vào nhà, ai dè, ông kéo lại, bảo thế chạy đi mua có anh mấy cái. Híc, gặp người lạ, mà đã sai bảo. Ờ thì nhờ, cơ mà mình cũng hơi shock văn hóa. Đứng ngẩn ra rồi một lúc rồi cũng phải chạy về nhà lấy cho ổng mấy cái phong bì. Nói chung lần đầu tiên gặp chỉ nói có mấy câu đấy thôi, giúp ông lấy cái phong bì, kết thúc lần chạm mặt thứ nhất như vậy.
        Rồi sau mình bước vào năm 2, học chuyên ngành. Môn ngân hàng thương mại lại chạm mặt thầy Khúc lần hai. Lần này thầy chính thức trở thành thầy giáo của mình. Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy mà :v, Buổi đầu tiên học ông ấy, ấn tượng khó phai. Thầy mà đến sớm hơn cả sinh viên, chờ đến đúng giờ vào lớp để điểm danh, muộn 1 phút cũng không điểm danh lại. Mình may mắn thời đấy còn chăm chỉ học hành, đi học đầy đủ, đúng giờ. Lúc thấy thầy hùng hổ vô lớp mình cũng đã nhận ra người quen, nhưng chắc thầy không nhớ mình, vì gặp có 1 lần, mà thời gian cũng khá lâu rồi. Vậy mà khi điểm danh đến tên mình, ông ngưng lại, hỏi hình như em cái Yến, xong lẩm nhẩm: "Chắc không phải, nó học tài chính doanh nghiệp cơ mà." Xong ông lại ngờ ngợ, hỏi mình :"Em Yến phải không?". Mình đáp: "Dạ, đúng ạ." Bất ngờ, trí nhớ thầy thật tốt, đến họ tên mình là gì cũng nhớ, dù mới gặp có một lần, chả bù cho đứa gặp mười lần cũng chả nhớ nổi cái tên người ta. :v
Học thầy Khúc, một trải nghiệm mới lạ, bựa nhưng mà cũng vui. Cả lớp tràn trề sức sống, cơ mà phải nhịn cười. Không cười "khả ái" là bị ăn phạt tiền ngay. Ông đưa ra những cái luật rất chất: nào là nam không được phép ngồi với nam, vì tài nguyên con trai trong lớp có hạn nên phải phân bổ đều, ai vi phạm phạt tiền; nào là nam không được nói chuyện với nam, nữ nói chuyện với nhau thì thoải mái, :v, rồi thì không được cãi thầy, không được cười khả ố trong lớp,... Còn cười khả ố là cười thế nào thì do thầy quyết định. Nói chung ấn tượng lạ, sốc, cũng thú vị.
      Chắc vì là em cái Yến nên thầy cũng ưu ái đôi chút, điểm cho cũng thoáng hơn, cũng không bắt nạt mình. Mấy đứa trong lớp bị thầy trêu, dọa trừ điểm các kiểu, nhưng mình thì sóng êm, bể lặng. Nghỉ học thì nhắn tin facebook xin phép là xong, không lo bị trừ điểm, hehe. Điểm chuyên cần, giơ tay có 1 lần cũng được 10, trong khi bọn trong lớp thì không được, mình đoán ông có tác động chút xíu, hehe.
       Đứng dưới góc độ là sinh viên của thầy Khúc, cũng thấy khá là quý thầy. Ông thương sinh viên, tâm huyết và nhiệt tình với sinh viên. Cũng có học thêm ông vài buổi các môn khác, ấn tượng với trí nhớ siêu tốt của ổng. Hầu như ai trong lớp mình, ổng cũng nhớ tên, nhớ mặt hết trơn. Ngưỡng mộ, thiệt ngưỡng mộ nha.
        Rồi bước sang sinh viên năm 3, lại gặp thầy hai lần do đi trả tiền hộ lão Yến. Bận không về được đám cưới bạn, nhờ ông Khúc mừng hộ, mình thì đi trả nợ thay. Gặp thấy thầy dễ gần, nhiệt tình hỏi han, chỉ bảo mình. Tiện đang có vướng mắc về luận văn, inbox face hỏi thầy. Hỏi gì thầy cũng nhiệt tình trả lời, lại còn trả lời rất nhanh ấy. Đến ngày gần nộp luận văn mà thầy hướng dẫn của mình mới chỉ sửa bài cho có 1 lần, mình lo bài chất lượng không được tốt, điểm cũng không được cao. Lại inbox hỏi thầy Khúc, ông cũng giải quyết giúp mình luôn. Không nghĩ mình lại may mắn thế, khi gặp được những con người tốt bụng như vậy. giúp đỡ người khác không toan tính. Mới vừa có con Hảo, nay thầy Khúc, cảm thấy cuộc sống rất thú vị. Cho đi, cho lại, mọi vấn đề có thể giải quyết nhanh chóng. Hai con người này đáng cho mình học hỏi rất nhiều điều. Yêu! ....Bắn tim, hehe.