Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

NHẬT KÝ LẦN ĐẦU TIÊN NHẬP VIỆN (THỨ 7 NGÀY 9/5/2020)



3h sáng ngày 9/5, mình bị thức giấc vì đau bụng quằn quạị, xoay ngang, xoay dọc, ôm bụng, đắp 1 đống chăn lên người, thử các kiểu vẫn không tài nào ngủ lại được. Suy nghĩ miên man, có khi nào mình bị ngộ độc thực phẩm chăng, sáng với trưa ăn uống như bình thường, tối ăn thêm 2 quả chuối là có hơi khác ngày thường 1 chút, phải chăng do chuối? Đã chắc mẩm bản thân bị ngộ độc thực phẩm, nên mình vào nhà vệ sinh, cố gắng kích thích họng cho nôn ra. Sau khi nôn ra, có đỡ hơn 1 chút, vì vậy càng chắc mẩm mình bị ngộ độc rồi.
Vào giường nằm 1 lúc, lại đau bụng trở lại, 1 lát sau cơ thể không chịu được nôn thốc nôn tháo tất cả những gì có trong dạ dày, uống nước vào cũng thế. 
Chịu đựng tới 6h sáng mà không thấy đỡ hơn, lần đầu tiên trong đời đau đến mức không tài nào ngủ được như vậy. Cuối cùng mình quyết định gọi cho đứa bạn học y nhờ nó tư vấn, nó bảo mày cứ vào viện khám cho chắc. Vậy là mình nhờ chị cùng phòng đèo tới bệnh viện đại học y Hà Nội, vào thẳng khoa cấp cứu.

Hành trình vô bệnh viện cũng gian nan, phải đấu tranh xin xỏ mới vào thẳng được khoa cấp cứu, căn bản nghĩ tới cảnh bụng đau ngồi chờ tới lượt khám bệnh chắc chết. Test sàng lọc covid 19 oke, ôm bụng ngồi chán chê chờ ngoài cửa, được anh bác sĩ bên ngoài thương tình kéo vào trong, cho lên cáng nằm chờ. Bác sĩ tới giải thích các kiểu nào là khoa cấp cứu đang quá tải, phải chờ vài tiếng, em thông cảm cố gắng chờ nhé. Ôm bụng đau, chờ lâu vậy sao mà mình chịu được, hay là sang chỗ khác khám, nhưng chỗ khác khám chưa chắc đã nhanh hơn, cũng lưỡng lự, cuối cùng vẫn quyết định nằm chờ.

Căn bản mình cũng trẻ, đau nhưng vẫn đi được nên bác sĩ xếp mình vào mục bệnh nhân chờ theo dõi, cờ xanh, không nguy hiểm. Nằm chờ trên cáng chán chê, được do huyết áp, lấy máu kiểm tra, xong ngồi xe lăn vô phòng siêu âm, được ưu tiên khám trước, lại được đẩy về phòng cấp cứu nằm trên giường ôm bụng chờ tiếp. Khoảng 30p sau lại được đẩy đi chụp CT, chụp xong kéo về phòng nằm chờ. Có kết quả chụp CT, nhưng nghe bác sĩ nói chuyện vs nhau, bảo mình gầy quá, chụp không ra được gì. Vậy là lại xếp phòng, kéo đi siêu âm lần 2. Lần này được 1 bác sĩ nhiều kinh nghiệm hơn qua siêu âm cho, kết luận mình bị viêm ruột thừa, do vị trí ruột thừa của mình cao hơn 1 chút so với người bình thường nên hơi khó nhìn ra. 

Nằm trên giường bệnh, hóng hớt bác sĩ nói chuyện, đã hiểu ra đôi điều, mình bị viêm ruột thừa chứ không phải ngộ độc thực phẩm như bản thân đã nghĩ. May mà mình sáng suốt vô viện luôn. Sau khi chụp CT xong, bụng mình cũng đã bớt đau rồi, chỉ còn âm ỉ hơi nhỏ, có thể đi lại bình thường được, thế mới hay :v. Bác sĩ thấy lạ, thay phiên nhau qua sờ, nắn bóp bụng các kiểu, hỏi chỗ này có đau không, chỗ kia có đau không. Lạ là lúc ấy mình chả đau chỗ nào cả. Kết quả chụp siêu âm thì viêm ruột thừa, nhưng biểu hiện thì không giống viêm ruột thừa, vì vậy lại phải nằm chờ theo dõi vài tiếng xem sao.

Trong lúc chờ, bác sĩ đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho bệnh nhân là mình, em bị viêm ruột thừa, chiều sẽ mổ luôn, gọi người nhà tới ký giấy cam kết các kiểu đi nhé. Nằm chờ chỉ cho chắc chắc thêm thôi. Híc, lòng thì đau nhưng bụng lúc ấy lại không đau, thế mới đau chứ. 

Khoảng 1 lúc sau, mình cảm thấy đau chỗ bụng bên phải thiệt, thiết nghĩ không biết là do bác sĩ bóp nhiều nên đau, hay là đến lúc ấy nó mới đau đúng chỗ ruột thừa :v.

Chiều được bác sĩ ra dặn dò, y tá cho thay váy mổ, chuẩn bị tinh thần, tư trang, gọi người nhà tới ký giấy nộp tạm ứng các kiểu và được đưa đi chụp Xquang trước khi mổ. Sau đó vào phòng mổ nằm chờ, nằm 1 lúc tỉnh dậy mọi thứ đã xong. Bụng mình bị khoét 3 lỗ :v, không đau lắm. Vậy là ca mổ viêm ruột thừa theo phương pháp nội soi cho mình bước đầu khá thành công. Nằm 1 lúc ở phòng chờ hồi sức sau mổ, mình được chuyển cáng, vào phòng 304 để phục hồi dưỡng sức. 

Trong quá trình nằm viện 3 ngày, cũng tiếp xúc nhiều người thú vị, gặp vài người khó ưa, tuy nhiên tổng kết nhìn chung lần này vô viện ấn tượng khá tốt, điều dưỡng thân thiện, nhẹ nhàng, bác sĩ có trách nhiệm, người nhà của các giường cùng phòng giúp đỡ mình rất nhiệt tình.

Thiết nghĩ trong cái rủi cũng có cái may, bị viêm ruột thừa cũng không hay ho lắm, nhưng bị lúc còn trẻ khỏe lại đỡ đau đớn hơn người già, gặp người khó ưa, nhưng lại được vài người ưu ái...

Vì vậy dù gặp bất cứ chuyện gì, có khó khăn tới mấy, cứ dũng cảm đi tiếp, sớm muộn sẽ nhìn thấy ánh sáng dần lé loi, sau đó bừng sáng chói chang. Cuối cùng sau này có khi lại cảm thấy may mắn vì bản thân đã gặp sự cố như vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét