Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Trải nghiệm lần đầu được tham quan một công ty chứng khoán

Sáng nay lên trường nộp đơn xin phúc khảo môn học. Đây cũng là lần đầu tiên mình đi phúc khảo như vậy. Nghĩ lại cũng có kha khá những lần đầu tiên từ khi bước chân vào đại học tới giờ, nào là lần đầu tiên đi thầy, mang tiếng là người mất tiền nhưng mình lại vô cùng chật vật mới đưa được quà tới tận tay thầy thể dục, may mắn cũng qua được, tưởng tạch rồi chứ. Lần đầu tiên nữa là việc đi làm thêm. Mình làm phục vụ ở quán cafe tưởng chỉ là nhân viên bưng bê, ai dè làm từ a tới z chỉ thiếu cái đi mua nguyên liệu về chế biến thôi :v. Đấy cũng là một trải nghiệm khó quên, nhờ nó mà mình đã trưởng thành hơn rất nhiều, biết cư xử đúng mực hơn, biết trân trọng đồng tiền mồ hôi nước mắt mới có được, lại còn quen được một số người, được nghe những câu chuyện tưởng như chỉ có ở trên phim, và lại còn biết pha chế nhiều đồ uống nữa. Tiếp theo là lần đầu tiên đi học tiếng Nhật, được học ở viện đào tạo sau đại học của Bách Khoa luôn, học được tầm 3 tháng thì bỏ, biết được vài chữ bập bõm. :v. À còn lần đầu đi xe máy nữa, ban đầu cũng sợ sợ, lo lo, cơ mà kích thích ghê người, mặt hớn hở, kiểu phê vãi chưởng như say rượu vậy. :v
Thôi không lan man nữa, vô vấn đề chính lần đầu tiên tới công ty chứng khoán nào.
Chuyện là chiều nay có buổi học môn thị trường chứng khoán 2. Sáng mình lên thư viện rồi đi phúc khảo về, tiện đường lại ghé qua Thành Đô ăn kem với sữa chua cho sướng cuộc đời, mà công nhận ăn kem mùa lạnh là ngon nhất, nhắc tới lại thèm rồi. :v. Vậy nên mới về nhà muộn, ăn trưa xong, nghỉ ngơi rồi định đi ngủ để dưỡng sức chiến đấu 5 tiết chiều nay. Ngồi nghịch 1 chút mới vào facebook, lướt lướt, tự dưng đọc được thông báo của thằng Hoàng lớp trưởng post bài trong group lớp từ 2h trước, mới lật đật lên xem, biết đâu thông báo nghỉ học chiều nay, sướng. :v
Đọc qua bất ngờ, chiều nay 3 tiết chứng khoán được thay bằng buổi đi thực tế ở công ty VN Direct, sung sướng tột cùng, không phải học lý thuyết là vui rồi. :D. Vậy là vui tới mức không cần ngủ trưa, search tìm đường bus từ trường tới công ty VN Direct mà mất nguyên cả giờ ngủ nghỉ buổi trưa này.
Học 2 tiết đầu nóng lòng tới giờ tan để bắt ngay xe bus tới đó. Cuối cùng mình vs con Hảo và 1 bạn nữa quên tên mất tiêu rồi, sau 2 chuyến bus cũng tới được nơi vừa vặn với giờ thông báo trên face, còn sớm hơn cả những đứa còn lại đi xe máy cơ. Hô Hô, giỏi thế chứ lị.
Đứng ngoài chán, mình rủ bọn nó vào trong ngồi, bọn nó còn ngại mãi mới vào cơ. Ngồi chờ 1 lúc, hóng linh tinh, nhìn chán chê cái phòng, có bàn lễ tân, có bàn mở tài khoản chứng khoán, nhìn cũng hay hay, cũng ngắm luôn mấy người trong phòng, có mấy anh đẹp giai phết, cứ lượn qua lượn lại mình không nhìn lại bảo không biết thưởng thức cái đẹp, haha.
Xong cuối cùng lớp mình cũng tới, tưởng được đi tham quan luôn, ai dè lại phải chờ giáo viên hướng dẫn tới. Bọn mình chắc tầm 60 con người bị xua vào bên trong có tầm 20 ghế ngồi, phía trước là bảng giá chứng khoán, lúc nhúc chen nhau, nóng kinh người. Cái bảng giá chứng khoán bé xíu, chỉ to bằng 2 cái laptop hơn tí, số bé xíu nhảy liên tục trên màn hình, nhìn lác hết cả mắt. Mình đứng dậy đi lòng vòng thăm thú, đến hóng một bà cũng già già rồi đang nói chuyện với giao dịch viên, chắc để mở tài khoản chứng khoán mới, hay chăng đầu tư chứng khoán mới... Chả biết nữa, mình vẫn còn gà mờ lắm. Hóng được tí thì hết chuyện, lại đi lòng vòng trong phòng, còn nghe được mấy anh nói chuyện với nhau, đánh mắt về đám sinh viên bọn mình cười, bảo: "Khách hàng tiềm năng đấy". :v Chết mắc cười.
Rồi một chị thấy bọn mình ồn ào quá mà cô bảo kê chưa tới nên định đuổi lên tầng trên ngồi cho dưới đây được rộng chỗ. Bọn mình ngồi nói chuyện chả khác gì cái chợ, người khác nhìn vào không hay, mình hiểu mà. :v
Chị ấy vừa bảo xong thì cô giáo tới, bọn mình lên tầng 6 để nghe chia sẻ của mấy anh chị trong công ty này. Thang máy bé xíu, chỉ đủ nhét tầm 6,7 người thôi, duyên số mình lại là người cuối cùng. Các bạn còn lại đi thang bộ lên sau. Những người đi thang máy lên trước tìm chỗ ngồi thoải mái, bọn còn lại đông quá so với số ghế ngồi quanh bàn hội nghị nên phải chen chúc nhau nhìn như dân tị nạn ấy.
Sau khi đã ổn định xong, 1 anh lên chia sẻ về câu chuyện anh ấy bắt đầu tham gia thị trường chứng khoán như nào, rồi thì nghề môi giới gặp những rủi ro ra sao, áp lực ra sao, nhưng kiếm được tiền nhiều như thế nào,... Anh này thì mình không ấn tượng lắm, không thấy gần gũi, vẫn kiểu xa vời, con nhà người ta ấy. Anh cũng kể là năm 2008 thì phải, thị trường chứng khoán đạt đỉnh điểm rồi lao dốc, anh ấy bị thua lỗ hàng tỉ đồng, mà khi ấy anh mới đang là sinh viên thôi. Nghe vậy chả xa vời thì sao nên không ấn tượng là phải. Anh nói được tầm 30p có việc bận phải đi.
Sau đó 1 chị lên pờ rồ về công ty chứng khoán VN Direct, về bài hát truyền thống của công ty, về sự trẻ trung, sự thân thiện của con người nơi đây, lịch sử hình thành và phát triển công ty,... vân vân và mây mây, nhạt quá mình không ngồi yên được, ngó bên này lại ngoáy bên kia. Lúc thì gục trên mặt bàn, lúc lại sờ điện thoại, lúc lại ngồi xoay ghế, lúc lại quay xuống bên dưới nhìn con Hảo, con Cầm 1 cái, nói vu vơ vài câu, à còn sờ tóc bạn Linh, bị bạn mắng không cho sờ tiếp,...
Buổi nói chuyện tưởng nhạt nhẽo, ai dè cái hay ở phần sau.
Anh cuối cùng lên sàn, chia sẻ tiếp về bản thân, nhưng không phải cái gì quá cao sang như anh đầu tiên. Mình ấn tượng mãi về giọng nói, cách nói chuyện của anh ấy, có cái gì rất quen thuộc, rất tếu, giống vlog Huyme. Tuy có chút lỗi về ngọng L với N và nói vài từ không rõ, cơ mà lỗi nhỏ, mình là con người dễ tính nên bỏ qua. :v
Nghe anh ấy chia sẻ, mình đã lóe chút gì đó định hướng của bản thân, tiến thân vào một ngành còn non trẻ của Việt Nam, cơ hội nghề nghiệp, cơ hội thăng tiến rộng mở. Giờ ngẫm lại thấy mấy thầy cô hay nhắc nhở sinh viên bọn mình phải hiểu biết về thị trường chứng khoán, phải tìm hiểu kỹ về nó, phải tìm hiểu thực tế là có lý do riêng. Thực sự anh ấy nói không nhiều nhưng lại có thể làm thức tỉnh niềm đam mê trong bản thân mình. Nghĩ lại thì mình cũng là một người ưa mạo hiểm, ưa sự mới mẻ, và không thích bị gò bó, rất phù hợp với môi trường này, mình có thể tự do về thời gian, tuy nhiên lại kiếm được rất nhiều tiền. Lợi ích đi kèm rủi ro cao, để giảm thiểu nó, mình cần có kiến thức sâu, cần giỏi phân tích, còn cái gọi là giác quan thứ 3 trên thị trường chứng khoán thì sau đi đầu tư, tiếp xúc nhiều ắt hình thành. Cứ phải lạc quan lên chứ, đời mà. :v
Sau khi kết thúc buổi nói chuyện kín, bọn mình được đi tham quan mấy phòng trong công ty, đâu đâu cũng thấy máy tính, mỗi người ôm 2 cái, nhìn thật là choáng váng. :v, à mình còn ngó được cả cái WC của công ty cơ. :v
Giờ mình đã về tới nhà và ngồi trên giường , cảm xúc vẫn còn nguyên xi nên phải ôm luôn máy tính, đánh chữ để ghi lại những cảm xúc vừa trải qua, háo hức có, mới lạ có, tò mò có, hứng thú có, buồn chán có, bùng cháy có vì sợ để ngày mai, ngày kia cảm xúc đó lại phai dần, không lưu đủ lại được thì phí, hì hì. :D


Hết

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Cảm nhận lần đầu tập xe máy trên Hà Nội

Sáng nay dậy sớm ôn thi, nhận được tin nhắn thông báo 9h hơn Kiến sẽ tới đưa mình đi tập vòng số 8. Hí ha hí hửng, vì mình cũng lo không đi được, cuối tuần sau là thi rồi,nhỡ tạch lại phí công, phí sức mà quan trọng nhất vẫn là tiền :v. Khổ, việc lấy  được cái xe ra khỏi chỗ để đã là một thử thách với mình, nó nặng kinh cơ, cộng thêm tâm lý lo chân ngắn, với xe chống chân cũng mệt. :v. Bữa qua con Dương hẹn đi tập cùng mà nó lại ngại trời mưa nên buổi hẹn bị hủy bỏ. Mưa nhỏ thôi nên mình vẫn muốn đi nhưng xe của bạn nó, nó quyết định, mình đành phải theo. :'( Nay được ngày nắng đẹp, bác Kiến dẫn đi nên rất vui.
Đến 9h hơn không thấy động tĩnh gì, mình phải alo nhắc nhở, không thể bị hủy buổi tập lần nữa được. Quyết tâm lắm rồi đấy. Tin nhắn đến ngay sau đó, hẹn mình chuẩn bị hết đi, lão qua luôn. Thế là chuyến đi tập xe máy diễn ra. Tuy có chút trục trặc hơi lớn xíu như tới nơi thì không biết được vòng số 8 nó ở chỗ nào, gọi điện cho bạn hỏi thì mãi không nghe máy, hỏi anh bảo vệ thì được nhắc nhở nhẹ nhàng là chỗ này không cho phép tập xe máy nha em, hỏi mấy bạn đang đi trong sân trường thì lại kêu em không phải sinh viên trường này. Cuối cùng cũng hỏi đúng người, cơ mà câu trả lời quá sự mong đợi: Vòng số 8 ở kia cơ mà bị mấy cái xe otô đỗ mất tiêu rồi! :'( Lệ ròng ròng trong tim, híc, quá ư là kích thích mà. Đúng là đời, thật nhiều màu sắc, ngẩng đầu nhìn trời vẫn cười haha.
Có chút thất vọng mình định đi đổ xăng xong trả xe luôn, không tập tành gì nữa, ý trời đã định, tạm ngưng đợi dịp khác phục thù. Cơ mà lão Yến thương tình cho ra chỗ hồ Kim Đồng đi vài vòng. Cũng nguôi nguôi phần nào, đúng là chị em có khác, hố hố.
Tới nơi, lão xuống xe kêu mình đi vòng tròn hết chiều này lại tới chiều khác, cơ mà tâm lý không vững, lại lo cái chân chống yếu, đi mấy lượt mãi không xong. Chân chống liên tục lại còn ngã mấy lượt, đâm trúng luôn cái bệ cảnh của bác trai nhà cạnh đấy, đến mức bác phải ra xem xét nó có bị bể thì xứ lý luôn. May mắn mình đi max chậm nên không sao, lão Yến thì liên tục nhắc nhở phải luôn giữ chân cạnh cái chân phanh, không được vỉn ga, nào là đi bình tĩnh thôi, nào là phải chống chân bên trái, bla bla... Bác nhà có cái cây cảnh suýt bể cũng ra góp vui, dạy dỗ đứa ham học hỏi như mình. :v. Cuối cùng cũng đi được mấy vòng gọi là tạm được. Cơ mà mình vẫn hơi hãi, kiểu ngu lâu dốt dai khó đào tạo ấy. Tập được gần 30p thì bác Kiến phải về nên hai chị em đi đổ xăng xong tạm biệt nhau trong nuối tiếc của đứa em đầy triển vọng gây nguy hiểm cho đời người khác. :v
Tưởng chừng buổi tập xe kết thúc lãng xẹt như vậy, cơ mà mình không phải dạng vừa đâu, về nhà dưỡng sức 2h chiều dậy đi tập tiếp một mình, hế. Ban đầu chỉ nghĩ đi quanh cái ngõ nhỏ bé chỗ trọ, cơ mà sau vất vả lắm mới dắt được cái xe ra khỏi cổng thì máu liều nổi lên, đi luôn ra đường lớn, vòng vèo sang tận nhà lão Kiến, gọi lão xuống cơ mà chả thấy ai đáp nên lại phi xe một lúc xong về, kích thích kinh khủng, mấy lần quên đạp chân ga suýt chết, mấy lần gặp xe otô, vừa run, vừa hào hứng, hay mấy lần tránh xe máy khác trong ngõ nhỏ cũng thế, rồi tốc độ tăng dần, tuy chỉ có 30km thôi. :v Cơ mà trước mình chỉ đi có gần 20km, giờ gấp rưỡi rồi còn đâu :v.
Lượn vài vòng, trời nắng đẹp. gió lồng lộng, mặt đi cứ hớn ha hớn hở, đúng là cái gì mới mẻ cũng gây kích thích ghê cơ. Cuối cùng đã đặt chân tới nhà an toàn. Kết thúc một buổi trải nghiệm thành công mỹ mãn, hế hế! :D

Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Nhật ký ngày 5/3/2016

Tối qua bác Anh nhắn tin mẹ bị ốm, phải đi truyền nước, kêu mình gọi điện về nhà hỏi thăm. Đọc được tin nhắn là lúc gần 10 rưỡi. Giờ  này bố mẹ đã đi ngủ hết, mình đành để mai gọi điện về. Nghe tin mẹ bị ốm, có chút hoang mang, lạ lẫm, hoảng sợ. Nhớ lại trước kia ngày mình còn bé, còn học ở quê, mình ốm 1 năm mấy đợt, đợt nào mẹ cũng chăm. Ngày mình sốt dù không cao lắm, mẹ không yên tâm còn lên phòng ngủ trông mình, mình đòi gì mẹ cũng cho, cũng cố gắng đáp ứng dù nhà cũng không phải dạng khá giả gì. Trông mình ốm bao nhiêu lần như thế, sốt rét có, thủy đậu có, zona cũng có,... toàn căn bệnh dễ lây truyền. Vậy mà mẹ cũng không ốm theo, có lẽ do ý chí kiên cường của một người mẹ, gục ngã lúc này thì ai trông con, ai chăm con.
Giờ nghĩ lại mình thật vô tâm. Giờ đi học trên Hà Nội rồi, chả mấy khi gọi điện về hỏi thăm gia đình, chỉ gọi người lên đón mỗi lần về quê. Mà về quê thì cũng ít, có khi 2 tuần, có khi lại 3 tuần, thậm chí cả tháng mới về được một lần dù nhà mình cách Hà Nội chưa đầy 60 km. Căn bản mình sợ về quê, sợ bố luôn trong tình trạng say xỉn, quấy phá mẹ con, nói những lời tổn thương gia đình. Dù rằng so với những gia đình khác, bố mình vẫn còn khá lịch sự, không văng tục, không đánh vợ con, nhưng mình vẫn sợ, nỗi sợ luôn thường trực... Mình lớn rồi có thể tự quyết định lúc nào thích đi thì đi, lúc nào thích ở lại nhà chơi thì ở, còn mẹ thì đã nhẫn nhịn, chiều lòng bố suốt mấy chục năm chung sống. Tính bố rất nóng, càng lớn tuổi thì càng khó tính, lại dễ dỗi, mẹ đã phải nịnh, phải dỗ ngọt như đối với một em bé. Mẹ bảo biết làm sao, tính bố mày thế rồi. Cơ mà cũng may, bố cũng còn thương mẹ, còn yêu mẹ lắm, nhưng rượu vào thì con người mất lý trí, nói gì, làm gì khiến người thân tổn thương cũng không nhớ. Thế nên mới có câu không chấp người say.
Tự vấn lại bản thân, lười học, lười đi làm thêm, đặt mục tiêu nhưng không cố gắng nỗ lực thực hiện nó. Bố mẹ đã chắt chiu từng đồng tiền để tích cóp cho mình tiền ăn học, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của con cái. Vậy mà mình vẫn chưa làm được gì để đền ơn bố mẹ, có đi làm thêm được gần 3 tháng rồi nghỉ, kêu chán. Học tiếng nhật vừa xong bảng chữ cái, thấy khó lại bỏ. Học tiếng anh không quyết tâm, học được vài buổi lại chán không học...
Nhưng những điều sai trái ấy hãy để lại cho quá khứ đi, từ bây giờ mình chắc chắn phải thay đổi, một con người hoàn toàn khác, theo chiều hướng tích cực, hoàn mỹ mà bản thân đã xây dựng cách đây rất lâu rồi. Mình sẽ hoàn thành ước mơ của bản thân, kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều quà, chăm lo cho gia đình hơn. Bố mẹ giờ cũng đã có tuổi rồi, mình không thể chậm trễ hơn được nữa. Cố lên nhé!

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2016

Review truyện nhà giả kim - Paulo Coelho

Truyện kể về cuộc đời của cậu bé chăn cừu - Santiago với hành trình đi tìm kho báu xuất hiện hàng đêm trong giấc mơ của cậu. Uớc mơ của Santiago là được đi đây đi đó, tiếp xúc với nhiều người, nhiều cảnh vật khác nhau. Còn bố mẹ Santiago lại với mong muốn cậu sẽ trở thành một mục sư nên đã dành dụm tiền cho cậu được đi học, tuy nhiên khi biết được ước mơ đó của Santiago, họ vẫn tôn trọng quyết định của cậu, mua cho cậu một đàn cừu và cho phép Santiago trở thành một người chăn cừu.
Mỗi sáng, cậu lùa đàn cừu ra cánh đồng ăn cỏ, tối lại lùa về những căn nhà hoang ở mỗi nơi mà cậu đi qua để phòng tránh chó sói ăn thịt mất. Khoảng vài tháng cậu sẽ đem những chú cừu của mình đến nhà buôn để cắt xén lông cừu đem bán. Ở đây c gặp được con gái nhà buôn, nói chuyện tiếp xúc với cô, Santiago đã đem lòng yêu cô gái. Cậu mong ngóng tới thời điểm đến nhà buôn đó để có thể gặp được cô. Nhưng cậu cũng lo lắng, bồn chồn có lẽ cô gái cũng quên mất cậu rồi.
Ngủ trong căn nhà hoang nọ, hàng đêm cậu mơ thấy một giấc mơ lạ, về kho báu ở Ai Cập. Cậu đã đến gặp bà thầy bói để giải mã giấc mơ đó của mình, bà lão bảo đó là điềm báo về một kho báu lớn ở Ai Cập, kêu cậu hãy đến đó để tìm nó, và khi tìm được kho báu của mình, bà muốn Santiago trả công cho bà 1/10 số kho báu cậu có được. Santiago đã đồng ý, tuy nhiên cậu không chắc điều đó có phải thật không, bởi đường đến Ai Cập rất xa, vô cùng nhiều rủi ro và cậu cũng không muốn xa đàn cừu của mình tí nào.
Tình cơ Santiago lại gặp được một ông lão lạ, tự xưng là vua xứ Salem, ông cũng giải mã về giấc mơ của cậu, về kho báu ở Ai Cập, và khẳng định là kho báu có thật, và giấc mơ là điềm báo về nó. Và rồi cậu bé cũng quyết định lên đường tìm kiếm kho báu, cũng chính là thực hiện ước mơ của mình.
Cậu trả công ông vua xứ Salem bằng 10 con cừu, sau đó bán những con còn lại để lấy lộ phí đi đường. Hành trình trải qua rất nhiều khó khăn, đã có những lúc lâm vào tình trạng bế tắc, cậu đã muốn bỏ cuộc. Cậu bị lừa hết tiền lộ phí đi đường, Sangtiago  mất tất cả, cừu không còn tiền cũng đã mất, cậu đã nghĩ rằng tất cả bà lão xem bói, ông lão nọ, người dân đều đã lừa dối cậu. Santiago đã suýt gục ngã, may mắn thay cậu đã vực dậy được bản thân. Và rồi cậu đi làm thuê cho một cửa hàng buôn bán pha lê, cậu đã giúp ông chủ kiếm được rất nhiều tiền, và rồi cậu đã nhận thấy những dấu hiệu, nó giúp cậu biết mình phải làm gì.
Sau khi đã kiếm đủ tiền, cậu muốn mua một đàn cừu và tiếp tục công việc ngày xưa của mình. Tuy nhiên cậu lại thay đổi ý định trong phút chót, Santiago quyết định tiếp tục công cuộc tìm kiếm kho báu của mình, sống với đam mê, lý tưởng đời mình.
Trên hành trình đi Ai Cập cậu đã gặp người con gái khiến trái tim cậu rung động. Cô cũng yêu cậu và mong muốn cậu thực hiện được ước mơ chinh phục kho báu Ai Cập của mình và hứa sẽ chờ cậu cho đến khi cậu trở về. Ở bãi cát xa mạc mênh mông, cậu đã gặp được nhà giả kim, người được mọi người ca tụng là có thể biến bất cứ kim loại nào thành vàng. Santiago đã học được nhiều điều từ ông. "Khi bạn muốn điều gì đó, cả vũ trụ sẽ hợp lại để giúp bạn." Nhà giả kim đã nói với Santiago: "Hãy lắng nghe trái tim cậu, nó sẽ cho biết cậu cần làm gì." Santiago đã dần thấu hiểu những điều nhà giả kim nói, và cuối cùng cậu cũng biết cách lắng nghe trái tim mách bảo, và làm được những điều trước kia cậu không bao giờ nghĩ tới.
Khi cậu tới được Ai Cập, cậu đào đất tìm kho báu, đào mãi đào mãi mà không thấy vàng đâu cả. Tuy nhiên cậu vẫn lắng nghe con tim mình, không bỏ cuộc giữa chừng khi chưa tìm được kho báu. Sự nỗ lực của cậu đã được đền đáp, một điềm báo đến và Santiago biết được kho báu thực ở căn nhà hoang chỗ cậu từng trú chân là nơi mà hằng đêm cậu mơ thấy kho báu ở Ai Cập. Cậu đã trở về đó và tìm được kho báu, thực hiện được ước mơ của mình, sau đó cậu sẽ trả công bà lão đã giải mã giấc mơ cho cậu, và quan trọng hơn hết là cô gái ở xa mạc đang chờ cậu trở về.