Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2016

Cảm nhận lần đầu tập xe máy trên Hà Nội

Sáng nay dậy sớm ôn thi, nhận được tin nhắn thông báo 9h hơn Kiến sẽ tới đưa mình đi tập vòng số 8. Hí ha hí hửng, vì mình cũng lo không đi được, cuối tuần sau là thi rồi,nhỡ tạch lại phí công, phí sức mà quan trọng nhất vẫn là tiền :v. Khổ, việc lấy  được cái xe ra khỏi chỗ để đã là một thử thách với mình, nó nặng kinh cơ, cộng thêm tâm lý lo chân ngắn, với xe chống chân cũng mệt. :v. Bữa qua con Dương hẹn đi tập cùng mà nó lại ngại trời mưa nên buổi hẹn bị hủy bỏ. Mưa nhỏ thôi nên mình vẫn muốn đi nhưng xe của bạn nó, nó quyết định, mình đành phải theo. :'( Nay được ngày nắng đẹp, bác Kiến dẫn đi nên rất vui.
Đến 9h hơn không thấy động tĩnh gì, mình phải alo nhắc nhở, không thể bị hủy buổi tập lần nữa được. Quyết tâm lắm rồi đấy. Tin nhắn đến ngay sau đó, hẹn mình chuẩn bị hết đi, lão qua luôn. Thế là chuyến đi tập xe máy diễn ra. Tuy có chút trục trặc hơi lớn xíu như tới nơi thì không biết được vòng số 8 nó ở chỗ nào, gọi điện cho bạn hỏi thì mãi không nghe máy, hỏi anh bảo vệ thì được nhắc nhở nhẹ nhàng là chỗ này không cho phép tập xe máy nha em, hỏi mấy bạn đang đi trong sân trường thì lại kêu em không phải sinh viên trường này. Cuối cùng cũng hỏi đúng người, cơ mà câu trả lời quá sự mong đợi: Vòng số 8 ở kia cơ mà bị mấy cái xe otô đỗ mất tiêu rồi! :'( Lệ ròng ròng trong tim, híc, quá ư là kích thích mà. Đúng là đời, thật nhiều màu sắc, ngẩng đầu nhìn trời vẫn cười haha.
Có chút thất vọng mình định đi đổ xăng xong trả xe luôn, không tập tành gì nữa, ý trời đã định, tạm ngưng đợi dịp khác phục thù. Cơ mà lão Yến thương tình cho ra chỗ hồ Kim Đồng đi vài vòng. Cũng nguôi nguôi phần nào, đúng là chị em có khác, hố hố.
Tới nơi, lão xuống xe kêu mình đi vòng tròn hết chiều này lại tới chiều khác, cơ mà tâm lý không vững, lại lo cái chân chống yếu, đi mấy lượt mãi không xong. Chân chống liên tục lại còn ngã mấy lượt, đâm trúng luôn cái bệ cảnh của bác trai nhà cạnh đấy, đến mức bác phải ra xem xét nó có bị bể thì xứ lý luôn. May mắn mình đi max chậm nên không sao, lão Yến thì liên tục nhắc nhở phải luôn giữ chân cạnh cái chân phanh, không được vỉn ga, nào là đi bình tĩnh thôi, nào là phải chống chân bên trái, bla bla... Bác nhà có cái cây cảnh suýt bể cũng ra góp vui, dạy dỗ đứa ham học hỏi như mình. :v. Cuối cùng cũng đi được mấy vòng gọi là tạm được. Cơ mà mình vẫn hơi hãi, kiểu ngu lâu dốt dai khó đào tạo ấy. Tập được gần 30p thì bác Kiến phải về nên hai chị em đi đổ xăng xong tạm biệt nhau trong nuối tiếc của đứa em đầy triển vọng gây nguy hiểm cho đời người khác. :v
Tưởng chừng buổi tập xe kết thúc lãng xẹt như vậy, cơ mà mình không phải dạng vừa đâu, về nhà dưỡng sức 2h chiều dậy đi tập tiếp một mình, hế. Ban đầu chỉ nghĩ đi quanh cái ngõ nhỏ bé chỗ trọ, cơ mà sau vất vả lắm mới dắt được cái xe ra khỏi cổng thì máu liều nổi lên, đi luôn ra đường lớn, vòng vèo sang tận nhà lão Kiến, gọi lão xuống cơ mà chả thấy ai đáp nên lại phi xe một lúc xong về, kích thích kinh khủng, mấy lần quên đạp chân ga suýt chết, mấy lần gặp xe otô, vừa run, vừa hào hứng, hay mấy lần tránh xe máy khác trong ngõ nhỏ cũng thế, rồi tốc độ tăng dần, tuy chỉ có 30km thôi. :v Cơ mà trước mình chỉ đi có gần 20km, giờ gấp rưỡi rồi còn đâu :v.
Lượn vài vòng, trời nắng đẹp. gió lồng lộng, mặt đi cứ hớn ha hớn hở, đúng là cái gì mới mẻ cũng gây kích thích ghê cơ. Cuối cùng đã đặt chân tới nhà an toàn. Kết thúc một buổi trải nghiệm thành công mỹ mãn, hế hế! :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét