Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2016

Nhật ký ngày 5/3/2016

Tối qua bác Anh nhắn tin mẹ bị ốm, phải đi truyền nước, kêu mình gọi điện về nhà hỏi thăm. Đọc được tin nhắn là lúc gần 10 rưỡi. Giờ  này bố mẹ đã đi ngủ hết, mình đành để mai gọi điện về. Nghe tin mẹ bị ốm, có chút hoang mang, lạ lẫm, hoảng sợ. Nhớ lại trước kia ngày mình còn bé, còn học ở quê, mình ốm 1 năm mấy đợt, đợt nào mẹ cũng chăm. Ngày mình sốt dù không cao lắm, mẹ không yên tâm còn lên phòng ngủ trông mình, mình đòi gì mẹ cũng cho, cũng cố gắng đáp ứng dù nhà cũng không phải dạng khá giả gì. Trông mình ốm bao nhiêu lần như thế, sốt rét có, thủy đậu có, zona cũng có,... toàn căn bệnh dễ lây truyền. Vậy mà mẹ cũng không ốm theo, có lẽ do ý chí kiên cường của một người mẹ, gục ngã lúc này thì ai trông con, ai chăm con.
Giờ nghĩ lại mình thật vô tâm. Giờ đi học trên Hà Nội rồi, chả mấy khi gọi điện về hỏi thăm gia đình, chỉ gọi người lên đón mỗi lần về quê. Mà về quê thì cũng ít, có khi 2 tuần, có khi lại 3 tuần, thậm chí cả tháng mới về được một lần dù nhà mình cách Hà Nội chưa đầy 60 km. Căn bản mình sợ về quê, sợ bố luôn trong tình trạng say xỉn, quấy phá mẹ con, nói những lời tổn thương gia đình. Dù rằng so với những gia đình khác, bố mình vẫn còn khá lịch sự, không văng tục, không đánh vợ con, nhưng mình vẫn sợ, nỗi sợ luôn thường trực... Mình lớn rồi có thể tự quyết định lúc nào thích đi thì đi, lúc nào thích ở lại nhà chơi thì ở, còn mẹ thì đã nhẫn nhịn, chiều lòng bố suốt mấy chục năm chung sống. Tính bố rất nóng, càng lớn tuổi thì càng khó tính, lại dễ dỗi, mẹ đã phải nịnh, phải dỗ ngọt như đối với một em bé. Mẹ bảo biết làm sao, tính bố mày thế rồi. Cơ mà cũng may, bố cũng còn thương mẹ, còn yêu mẹ lắm, nhưng rượu vào thì con người mất lý trí, nói gì, làm gì khiến người thân tổn thương cũng không nhớ. Thế nên mới có câu không chấp người say.
Tự vấn lại bản thân, lười học, lười đi làm thêm, đặt mục tiêu nhưng không cố gắng nỗ lực thực hiện nó. Bố mẹ đã chắt chiu từng đồng tiền để tích cóp cho mình tiền ăn học, cố gắng đáp ứng mọi nhu cầu của con cái. Vậy mà mình vẫn chưa làm được gì để đền ơn bố mẹ, có đi làm thêm được gần 3 tháng rồi nghỉ, kêu chán. Học tiếng nhật vừa xong bảng chữ cái, thấy khó lại bỏ. Học tiếng anh không quyết tâm, học được vài buổi lại chán không học...
Nhưng những điều sai trái ấy hãy để lại cho quá khứ đi, từ bây giờ mình chắc chắn phải thay đổi, một con người hoàn toàn khác, theo chiều hướng tích cực, hoàn mỹ mà bản thân đã xây dựng cách đây rất lâu rồi. Mình sẽ hoàn thành ước mơ của bản thân, kiếm thật nhiều tiền, mua thật nhiều quà, chăm lo cho gia đình hơn. Bố mẹ giờ cũng đã có tuổi rồi, mình không thể chậm trễ hơn được nữa. Cố lên nhé!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét